Việt nam: Từ Sài gòn ra Hà nội trong 10 ngày (phần I)
CỘNG ĐỒNG, ĐỜI SỐNG VÀ PHÁP LUẬT, Người Việt tại Séc
author01/07/2022 16:41

Đi dọc Việt nam là giấc mơ mà tôi đã ấp ủ nhiều năm. Năm nay cuối cùng tôi đã có cơ hội thực hiện nó, tuy nhiên để đi hết Việt nam trong 2 tuần là một ý tưởng điên rồ, giống như sự cố gắng thăm quan cả công viên Yosemitte trong 2 ngày của tôi vào năm ngoái. Đúng là một số người luôn không biết tự lượng sức mình.

Tuyến đường thăm quan Việt Nam

Riêng việc lên kế hoạch các chuyến đi ở Việt nam cũng khiến tôi đau đầu. Chỉ riêng vấn đề địa lý – Thành phố Hồ chí minh và Hà nội cách nhau 1600km đường bộ, và nếu tính đường sắt thì còn thêm vài trăm ki lô mét nữa. Nếu bạn tính là sẽ sử dụng tốc độ 100 km trên 1 giờ, hãy tỉnh lại đi. Nếu đi bằng ô tô thì trong trường hợp tốt nhất sẽ mất khoảng 30 giờ, còn nếu đi bằng tàu sẽ là 33 đến 36 giờ đồng hồ tùy vào chuyến tàu bạn bắt được.

Nếu như bạn không quý trọng mạng sống của mình lắm, vậy có thể sử dụng xe máy để vượt quá đoạn đường này. Tuy nhiên phải nói rằng lái xe mấy trong giờ cao điểm ở Sài gon dù chỉ là ngồi ghế phụ cũng là một trải nghiệm mà chú Alzheimer có cố gắng đến mấy cũng không xóa được nó khỏi đầu tôi. Một sự điên rồ mũ N. Vậy làm cách nào để có thể đi từ nam ra bắc? Điều đầu tiên là tôi đã xắp xếp vé máy bay của hãng Emirates để có thể bay đến và bay đi từ mỗi điểm khác nhau, như thế giúp tôi tiết kiệm được một cuộc trình bay nội địa. Tiếp theo để di chuyển đến các địa điểm tôi đã sử dụng xe buýt, tầu hỏa và máy bay còn trong thành phố thì đi bằng xe đạp, xe máy đặt qua ứng dụng Grab mà từ tháng tư năm nay đã thay thế hoàn toàn Uber. Đơn giản thôi, tôi đã nghĩ như vậy.

Dinh Độc Lập tại Thành Phố Hồ Chí Minh

Máy bay hạ cánh tại thành phố Hồ Chí Minh vào khoảng 8 giờ tối. Kể cả vậy tôi vẫn vô cùng kinh ngạc với cái khí hậu nổi tiếng là ẩm ướt này. Vẫn là khoảng 30 độ và độ ẩm gần đạt 100 phần trăm. Áo thun đã ướt nhẹp trước cả khi tôi kịp rời khỏi sân bay và nhảy vào ô tô đã bật điều hòa của một tài xế nơi đây, người đã hứa với một số tiền tương đối sẽ chở tôi đến Cần thơ, thành phố chính của vùng đồng bằng sông Cửu long.

Tượng Hồ Chủ tịch

Mặc cho thực tế đây là một quãng đường dài hơn ba giờ đồng hồ đi xe mà tôi còn muốn tỉnh dạy ở nơi đó cùng bình minh để được quan sát hoạt động trên sông thì đúng là một kế hoạch đầy tham vọng. Chậm chạp luồn lách trong thành phố lúc tắc đường làm tôi sáng tỏ câu: “Đây là Sài gòn.” Sau nửa đêm tôi đã được lên giường và đặt chuông báo thức thay vì 4 rưỡi sáng thành 5 rưỡi mà vẫn còn suy nghĩ riêng. Tại đồng bằng sông Cửu Long tôi chỉ có thời gian độ 8 giờ đồng hồ, sau đó sẽ đến đường hầm Củ Chi và quay lại thành phố Hồ Chí Minh. Nếu như ở Hà Nội là nóng, ở thành phố Hồ Chí Minh nóng hơn thì ở đồng bằng sông Cử Long nóng kinh khủng. Và đúng như thường lệ, trước 4 giờ sáng điều hòa ngưng hoạt động và tôi biết là khỏi ngủ rồi.

Nhờ vậy mà trước khi trời sáng tôi được quan sát người bản địa chuẩn bị mọi thứ như thế nào, họ ra sông ra sao và hơn hết hầu như cả cuộc sống của họ trên sông MêKong có nghĩa là gì. Đó là nơi mà ngoài kế sinh nhai là chỗ người ta tụ họp và dành phần lớn cuộc đời. Trước khi tôi kịp định hồn thì các cuộc giao dịch đã bắt đầu sôi nổi. Vẫn chưa có nhiều khuôn mặt ngoại quốc lắm. Thường thì khách du lịch sẽ đến thăm quan đồng bằng sông Cửu long trong ngày từ thành phố Hồ Chí Minh và hầu như trong số họ hoàn toàn không đến được Cần Thơ. Và nếu mà đã đến thì sẽ là sau 11 giờ trưa. Người bản xứ tránh nhau trên những chiếc thuyền con và tiến về quầy hàng rung lắc của mình, có những người bán hàng trực tiếp luôn từ thuyền.

Lúc đầu tôi có cảm thấy hơi hỗn loạn, tuy nhiên sau khi tôi tự so sánh mạch đường sông này với D1 của chúng ta và nhận ra rằng nó có cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Chỉ là ở đây bạn không thể bật điều hòa, nhưng đó không phải là thứ mà người bản xứ cảm thấy thiếu. Sau 11 giờ tôi đã thưởng thức bữa trưa việt nam đầu tiên. Cơm, nem gỏi cuốn với tôm, ớt cắt lát, một đống rau thơm trong đó ngậy mùi nhất là rau mùi. Thật là không tưởng được thực phẩm tươi nó ngon đến mức nào.

Lần đầu tiên tôi thấy tiếc là mình chỉ có khoảng 2 tuần ở đây, bởi sự tươi mới và hương thơm của bầu trời xanh mát là thứ mà ở nhà không có. Và hơn nữa còn có thể giảm cân, tôi tự vẽ mộng hồng như vậy. Sau bữa trưa trên thuyền con của người bản xứ, tôi ngắm nhìn thành phố bình thường không hấp dẫn lắm thật nhanh và tiếp tục hành trình đến đường hầm Củ chi nằm ngay sau thành phố Hồ Chí Minh. Sự tính toán hoàn toàn đáng tin và tại điểm dừng này, giống như được là cắt ra từ hành trình hướng dẫn du lịch tăm tối, tôi có khoảng 2 giờ đồng hồ.

Những chiếc bẫy

Tôi gia nhập với nhóm du khách đa chủng quốc đến từ Canada, Mỹ và Pháp được dẫn dắt bởi người bản xứ với vốn tiếng anh tương đối khá. Ở Việt nam thường sẽ có nghĩa là bạn sẽ hiểu mỗi từ thứ 3 và có thể ghép thành câu. Có thể nhìn ra anh ta rất thích thú với việc mô tả lính Mỹ đã bỏ mạng ở đây như thế nào. Càng gây nên nhiều sự thở dài buồn bã của du khách Mỹ thì anh ta lại càng tăng độ bi thương lên. Giống như đây là một cuộc chiến nhỏ đến muộn của anh ta vậy.

Bạn có thể tự chui qua đường hầm. Nếu bạn bị sợ nơi nhỏ hẹp thì tốt nhất đừng thử bước vào. Những ai không có vấn đề về không gian hẹp có thể thử chui qua đường hầm du lịch được mô phỏng lại giống hệt đường hầm thật. Ở đường hầm thật thì bạn phải bò và hầu như không có khoảng trống. Trong đường hầm du lịch có thể chui bằng tay chân nhưng dù vậy tôi cũng nhìn ra trong ánh mắt của một số người đều hằn lên nỗi sợ hãi. Ngoại trừ trong đường hầm còn nóng hơn ở ngoài và trong đó không có không khí mấy, bạn sẽ cảm nhận được sự bé nhỏ của chúng lúc chui vào. Cùng với việc phía sau bạn có người đang bò thì bạn cũng đừng nghĩ đến việc quay lại.

Các đường hầm được liên kết với nhau

Cho đến khi nhìn thấy ánh sáng ban ngày, lúc đó bạn sẽ cảm thấy biết ơn những dịch vụ giải trí trên mặt đất. Ở đây có vài máy móc dùng cho chiến tranh của người Mỹ bị tịch thu, cũng như mô phỏng chân thật những cái bẫy tàn bạo dành cho những người không được chào đón. Nếu ai muốn bắn thử từ những khẩu pháo thì có thể trả thêm tiền. 2 giờ đồng hồ cho chuyến thăm quan này là hoàn toàn đủ. Buổi tối tôi gắng lắm mới uống hết cốc bia và đi tìm nhà nghỉ luôn.

Muốn tìm nhà nghỉ ở Việt nam với giá dưới 500 korun cho một đêm thường không thành vấn đề. Thậm chí còn có giá một nửa tuy nhiên đổi lại sẽ không có sự êm ái của điều hòa và nhiều khi sẽ có thú gặm nhấm đến thăm. Với giá khoảng 500 korun là ngưỡng mà bạn sẽ có phòng gọi là sạch sẽ và sẽ không có thứ bất ngờ gì chờ bạn. Cvak. Tôi mở cửa phòng và đập vào mặt tôi là đám khói mà người ở trước để lại. Tất nhiên tôi đã đến quầy lễ tân giải thích mất 5 phút. Dùng cử chỉ mô tả khói, bịt mũi với ý nghĩa mùi hôi và chỉ ngón tay lên phía phòng thực sự dùng được. Cô lễ tân gật lia lịa, cúi người và đưa cho tôi một hộp nước như lời xin lỗi và chỉ tôi ngồi xuống. Sau đó với âm lượng của một người làm nông hét to với nữ vệ sinh đang chạy ra từ chỗ của mình. Tôi đoán chắc là đi dọn dẹp một phòng khác cho tôi. Sau khoảng 3 phút cô lễ tân đã gật đầu ra hiệu là tôi có thể về phòng. Tôi không hiểu lắm nhưng vẫn đi. Khi mở cửa phòng mình và xem này, đúng là tôi đã không ngửi thấy mùi khói. Nó đã được át đi bởi mùi xịt nồng nặc làm tôi bắt đầu ho. Tôi buồn bã đóng cửa phòng lại, ít ra mình cũng được tặng hộp nước…

Cái chính là phải có một dạ dày tốt

Buổi sáng tiếp theo tôi đi dạo trung tâm thành phố. Mục đích rất rõ ràng – tìm lkiếm kiến thức cơ bản xem ở đây có gì hay và quan trọng là thăm quan Viện bảo tàng Chứng tích chiến tranh, đó là nơi mà cái tên đã gợi cho bạn biết, là một viện bảo tàng chiến tranh, nơi đây được các hướng dẫn và cẩm nang du lịch Việt nam đánh dấu là không được bỏ qua. Trước kia nó có tên là Nhà trưng bày tội ác Mỹ – Ngụy và phải nói rằng tên đó rất phù hợp với nhứng gì nó cất dấu. Tôi bắt đầu thăm quan từ bên trong. Tầng trệt không ấn tượng lắm nên tôi đã lên lầu. Tôi chỉ nhớ là mình đã đi vào phòng nơi dành cho các trẻ em bị ảnh hưởng bởi chất độc da cam của lính Mỹ. Chất đó dùng để tiêu diệt cây cối giúp quân Mỹ có thể dễ dàng dội bom vào đích. Tuy nhiên nó còn thải ra môi trường dioxin. Đến nay trẻ em sinh ra ở những nơi từng bị dội bom phần lớn đều bị khuyết tật. Tôi vốn không phải là người nhạy cảm và kể cả xem những bộ phim thô bạo nhất cũng không làm tôi nhíu mày, nhưng mà ở đây khi xem đến bức hình thứ 30 đến 40 tôi đã cảm thấy có chút không khỏe. Chưa kể là mình vẫn chỉ xem chưa đến một nửa.

Bức ảnh nổi tiếng của nhiếp ảnh gia Nick Ut

Nơi được nhiều người chú ý nhất ở đây là bức hình một cô bé trần truồng bị bỏng nặng bởi bom napalm đang chạy trên đường hướng đến sự trợ giúp của bác sĩ. Bức hình này được chụp bởi nhiếp ảnh gia Nick Ut vào năm 1972 và đến nay đều gợi lên cảm xúc mạnh và thu hút sự chú ý của du khách như nam châm. Tôi cũng không thể bỏ qua bộ sưu tập thiết bị quân sự trước viện bảo tàng. Một số máy bay chiến đấu, xe tăng và tàu vận tải đang phơi nắng ở đó. Một bộ sưu tập tương đối đáng nể với nhiều máy móc của Mỹ chắc chắn sẽ kích thích những ai yêu thích thiết bị quân sự.

Máy bay chiến đấu được trưng bày trước viện bảo tàng

Sau một hồi chụp ảnh tôi không thể không nhìn thấy một bác người việt nam, trên đầu đồi mũ bộ đội màu xanh nhìn qua giống một cựu chiến binh. Một cô gái trẻ chắc là cháu gái đang chụp ảnh cho bác trước máy bay quân sự của Mỹ. Tôi tiến lại gần và khi bác nhìn thấy mình, tôi chỉ vào máy ảnh chĩa vào phía bác và hướng mắt nhìn bác hỏi. Với nụ cười đến mang tai bác giơ ngón tay ra dấu hiệu chiến thắng và tạo dáng chuyên nghiệp. Cô gái trẻ với vốn tiếng anh ít ỏi cố gắng nói cho tôi biết là bác thật sự đã tham gia chiến tranh và hàng năm đều đến thăm viện bảo tàng để không bao giờ quên được những gì đã xảy ra. Tôi ra dấu với bác và vội vàng chạy ra tàu.

Một cựu chiến binh chụp ảnh tại máy bay chiến đấu

(còn tiếp…)

(Nguồn: https://special.novinky.cz/vietnam/#uvod)

Chia sẻ:
Có thể bạn cũng thích
Tin nổi bật
® 2020-2024 TAMDA MEDIA z.s. Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản.
Ghi rõ nguồn TAMDAMEDIA.eu khi phát hành lại thông tin từ website này
pencil