Trải qua chuyến bay dài 17 tiếng, chàng đạo diễn người Pháp Arthur Chareire và mẹ là bà Nguyễn Thị Hợi đã có giây phút đoàn tụ xúc động tại sân bay Nội Bài (Hà Nội).

Sáng 13/9, tại nhà ga T2 – Sân bay Quốc tế Nội Bài, giữa dòng người ngược xuôi hối hả, bà Nguyễn Thị Hợi (sống ở xã Gia Lâm, Hà Nội) mặc áo dài xanh, ôm bó hoa, hướng ánh mắt về cánh cửa - nơi hành khách lần lượt bước ra.
Người phụ nữ với mái tóc hoa râm mong chờ giây phút đoàn tụ với con trai là Arthur Chareire sau 31 năm xa cách. Bên cạnh bà, 10 người thân đi cùng cũng chung tâm trạng thấp thỏm nhiều ngày qua.

Năm 1994, Arthur Chareire (tên Việt Nam là Vũ Văn Dậu) cất tiếng khóc chào đời ở Bệnh viện Bạch Mai. Vì hoàn cảnh khó khăn, bà Hợi cho con trai sang Pháp làm con nuôi. Tháng 4, chàng trai liên lạc với báo Dân trí mong mỏi tìm lại nguồn cội. Trải qua hành trình xác minh, kết quả xét nghiệm ADN khẳng định, bà Hợi và Arthur có quan hệ huyết thống.
Cánh cửa tự động ở sân bay vừa mở ra, thoáng thấy Arthur từ xa, bà Hợi nghẹn ngào cất tiếng gọi “con ơi…" sau nhiều năm kìm nén. Chàng đạo diễn trẻ chạy đến, ôm chầm lấy mẹ rồi cả hai bật khóc nức nở. Người thân đi cùng đều nhoè lệ, nghẹn ngào không kìm nén được cảm xúc.
"Trước khi về Việt Nam, tôi không có nhiều thời gian tưởng tượng khoảnh khắc đoàn tụ. Sau nhiều đêm mong ngóng, cuối cùng tôi đã trở về quê hương. Tim tôi đập thình thịch, không nghĩ đây là sự thật", Arthur chia sẻ với phóng viên Dân trí.
Vòng tròn lặp lại của số phận sau 31 năm
Trong khoảnh khắc vỡ òa, bà Hợi run run đưa bàn tay vuốt mái tóc, chạm nhẹ từng đường nét trên gương mặt của con trai. Chàng trai gốc Việt khẽ đưa tay lau những giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ, nhẹ nhàng vỗ vai trấn an.
Trong vòng tay ấm áp, anh cúi đầu, áp má sát vai bà Hợi như muốn níu giữ giây phút thiêng liêng sau nhiều năm bặt vô âm tín.
Nhận bó hoa từ tay người thân, Arthur và 10 người thân cùng chụp những tấm hình lưu niệm. Chàng đạo diễn trìu mến gọi tên từng người vốn đã quen mặt qua những lần trò chuyện trên mạng xã hội, bây giờ mới được gặp mặt ngoài đời thực.
"Xin chào gia đình, con đã trở về. Con xin cảm ơn tất cả mọi người, giấc mơ cuối cùng đã thành sự thật", Arthur nói với người thân.

Trước khi về đến Việt Nam, Arthur đã trải qua hành trình bay kéo dài hơn 17 tiếng. Chuyến đi mà anh gọi là "hành trình trở về" được ấp ủ từ cách đây nhiều tháng.
Ngồi trên máy bay, Arthur cố tưởng tượng hình ảnh người thân ra sân bay chào đón mình. Với anh, khoảnh khắc đó như một vòng tròn lặp lại của số phận.
"31 năm trước, mẹ nuôi đón tôi tại Hà Nội, cả gia đình bên Pháp chào đón đứa trẻ bé bỏng ở sân bay Paris. Hôm nay, mẹ đẻ cùng người thân mong ngóng tôi ở sân bay Nội Bài. Vòng quay số phận đã đưa tôi quay lại nơi mình cất tiếng khóc chào đời", anh nói.
5 tháng kể từ cuộc đoàn tụ qua cầu truyền hình giữa Paris và Hà Nội do báo Dân trí tổ chức, cuộc sống của Arthur trôi qua bình yên. Điều khiến anh hạnh phúc nhất là tự mình giải đáp nhiều câu hỏi về nguồn cội day dứt trong lòng từ thơ ấu.
Theo Arthur, chuyến trở về quê hương lần này là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời. Ngoài ngắm nhìn phong cảnh Việt Nam, anh hy vọng cảm nhận trọn vẹn nét đẹp văn hóa của người Việt trong giây phút sum vầy bên gia đình.
Suốt thời gian qua, chàng trai nói chuyện với họ hàng bằng tiếng Anh. Sự tử tế và chân thành của người thân khiến Arthur cảm thấy khoảng cách địa lý bị xóa nhòa.
Để gần gũi hơn với mẹ, anh cài một ứng dụng nhắn tin phổ biến ở Việt Nam. Tuy nhiên, do ngôn ngữ bất đồng, hai mẹ con chưa trò chuyện nhiều. Anh hy vọng, cuộc đoàn tụ ở Hà Nội là dịp để đại gia đình ngồi lại bên nhau, được lắng nghe và thấu hiểu hơn.

“Mẹ khá nhút nhát và rụt rè trong giao tiếp. Trong những ngày ở Hà Nội, tôi sẽ dành nhiều thời gian để hai mẹ con trò chuyện, nối lại sợi dây tình mẫu tử sau nhiều năm đứt đoạn", anh trải lòng.
Thông qua mạng Internet, Arthur biết Việt Nam có nhiều món ăn ngon, ẩm thực vùng miền đa dạng và phong phú. Anh háo hức được thưởng thức bánh mì và bún chả.
Dự kiến, chàng đạo diễn người Pháp sẽ có 2 tuần ở Hà Nội. Sau đó, anh bắt đầu hành trình khám phá Việt Nam, Campuchia, Lào và Thái Lan.
Thấp thỏm chờ đợi nhiều đêm
Nắm chặt tay con trai, bà Hợi gạt vội giọt nước mắt trên má. Người phụ nữ ân cần hỏi han Arthur sau chuyến bay dài. Cuộc trò chuyện của hai mẹ con nhiều lần bị ngắt quãng bởi tiếng nấc nghẹn ngào.
Bà kể, từ khi biết tin con trai sẽ về Việt Nam, bà mong ngóng từng ngày. Đêm qua, cả gia đình thấp thỏm, không thể chợp mắt, chờ trời sáng để lên sân bay Nội Bài.
"Giây phút gặp lại con trai, tôi lâng lâng cảm xúc, không dám tin là sự thật, tất cả như một phép màu", mẹ của Arthur nói.
Theo bà Hợi, thời điểm bỏ lại con ở bệnh viện, bà hy vọng cháu sẽ có cuộc sống sung túc và được học hành tử tế. Trong lòng người phụ nữ ngoài 60 tuổi chưa bao giờ dám mơ về ngày mẹ con gặp lại nhau với những giọt nước mắt hạnh phúc.

Mang day dứt trong lòng, bà Hợi quyết định không kết hôn. Để vượt qua nỗi ám ảnh, người phụ nữ chăm chỉ làm việc thiện, mong bù đắp lại nỗi ân hận đeo đẳng trong lòng nhiều năm qua.
"Tôi từng mong muốn tìm lại con nhưng thông tin trong tay rất ít ỏi, không khác gì mò kim đáy bể. May mắn nhờ bài viết của báo Dân trí, gia đình đã liên hệ để có ngày đoàn tụ hôm nay", bà chia sẻ.
Những ngày qua, bà Hợi đã nghĩ đến bữa cơm đoàn viên ấm áp cùng con trai. Bà dự định sẽ đãi con món rau muống luộc với cà dầm tương mang đậm hương vị quê nhà.
Chia sẻ với phóng viên Dân trí, bà Lê Thị Thu - người thân của Arthur - cho biết, 31 năm qua, gia đình chưa bao giờ quên câu chuyện cho cháu đi làm con nuôi. Thời điểm đọc được bài báo về chàng đạo diễn Pháp mong tìm mẹ Việt, cả nhà nhận ra các thông tin trùng khớp đến kinh ngạc.
"Xin cảm ơn báo Dân trí đã lan tỏa thông tin để gia đình chúng tôi có cái kết ngọt ngào như hôm nay. Trên đường lên sân bay đón Arthur, chúng tôi không dám tin đây là sự thật. Nước mắt cùng nỗi buồn ở lại phía sau, bà Hợi và con trai sẽ có những ngày sum vầy hạnh phúc", chị Thu nói.
Hành trình tìm mẹ bắt đầu từ một chuyến xe định mệnh
Cách đây một năm, trên chuyến ô tô đi Thuỵ Sĩ, Arthur tình cờ trò chuyện với cô gái gốc Việt cũng được đưa sang Pháp làm con nuôi. Cô may mắn đoàn tụ với người thân ở Việt Nam nhờ đăng tải thông tin lên một nhóm trên mạng xã hội.
"Với tôi, đó là một cuộc gặp định mệnh. Nếu không có chuyến xe hôm đó, có lẽ tôi sẽ không biết bắt đầu từ đâu", anh nhớ lại.
Kết thúc bữa ăn đoàn tụ ngày Giáng sinh hồi năm 2024, trong căn nhà ấm áp, Arthur cùng cha mẹ nuôi mở lại tập hồ sơ có tất cả các manh mối về những ngày tháng đầu đời. Anh lật giở cẩn thận từng trang giấy đã nhuốm màu thời gian và dừng lại rất lâu trước một vài thông tin ít ỏi.
Theo giấy khai sinh, chàng trai sinh ngày 19/8/1994 tại Bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội, được đặt tên là Vũ Văn Dậu, còn người mẹ là Nguyễn Thị Hợi, sống ở xã Dương Xá, huyện Gia Lâm. Cậu bé được một gia đình người Pháp nhận làm con nuôi với tên mới là Arthur Chareire.
Trải qua một thời gian suy nghĩ, chàng trai quyết định đăng tải thông tin cá nhân lên nhóm dành cho những đứa trẻ được nhận làm con nuôi ở Pháp. Trái với kỳ vọng trong lòng, quá trình tìm kiếm người thân của Arthur không có tiến triển.
"Việc tìm gia đình ở Việt Nam không nhanh chóng như tôi nghĩ. Thời điểm đó, tôi quyết định rời công ty do mình đồng sáng lập để tập trung vào việc tìm nguồn cội", Arthur nhớ lại.

Bước ngoặt quan trọng trong hành trình tìm mẹ của Arthur đã đến sau khi báo Dân trí đăng tải bài viết về số phận kém may mắn của anh. Vài ngày sau, một gia đình ở Hà Nội đã liên lạc đến đường dây nóng của tòa soạn, khẳng định chàng đạo diễn người Pháp là người thân ruột thịt.
Nhờ sự kết nối này, bà Nguyễn Thị Hợi, sống ở Gia Lâm - người có các thông tin trùng khớp - đích thân đến tòa soạn của báo Dân trí - chia sẻ toàn bộ câu chuyện cuộc đời mình.
"Tôi đã khóc sau khi nhìn thấy gương mặt của bà Hợi. Trái tim tôi mách bảo đó chính là mẹ ruột. Tôi háo hức nhưng vẫn muốn xét nghiệm ADN để có kết quả chắc chắn nhất", Arthur chia sẻ.
Khoảnh khắc kết quả xét nghiệm ADN khẳng định anh và bà Hợi là mẹ - con được công bố, Arthur vỡ òa cảm xúc.
Sau những năm sang chấn tâm lý vì cảm giác cô đơn và bị bỏ rơi, sự lan tỏa của cộng đồng mạng đã giúp anh hoàn thành được tâm nguyện mà mình ấp ủ từ lâu.
"Tôi sẽ tận hưởng những ngày ấm áp bên mẹ và khám phá trọn vẹn quê hương. Tháng 11, bố mẹ nuôi sẽ tới Việt Nam, khoảnh khắc 2 gia đình gặp nhau chắc chắn là giây phút không thể quên trong cuộc đời", chàng đạo diễn trải lòng.
Theo dantri
Ghi rõ nguồn TAMDAMEDIA.eu khi phát hành lại thông tin từ website này